Kazzi.NET

Hãy gáy nếu bạn đã lập gia đình và không thể chế ngự cơn giận dữ của mình

20:51 04/05/2007, in Other,Vietnamese

Tiểu phẩm này của Dave Barry được đăng trên tờ Miami Herald vào ngày 31/07/1994.

Chủ đề dành cho những người đã lập gia đình ngày hôm nay, đó là: chế ngự cơn giận dữ

Kể cả những cặp được xem là “hoàn hảo” cũng phải trải qua xung đột. Hãy lấy những con ngỗng Canada làm ví dụ.

Chúng ở với nhau cả đời, vì thế mà người ta tự nhiên công nhận rằng chúng hết sức hoà hợp; khi nhìn thấy một đôi ngỗng đang bay trên đầu, cất tiếng kêu quạc quạc, họ thường thốt lên “Ôi, nhìn kìa, chúng thật là LÃNG MẠN!”. Điều mà họ không nhận ra là khi ngỗng gáy, đó chính là lúc chúng đang tranh luận. (“Anh có CHẮC là chúng ta đang bay về phương Bắc không?” “CHẮC CHẮN, mẹ kiếp.” “Ôi, em nghĩ chúng ta phải hỏi ai đó mất”). Lí do duy nhất để loài ngỗng sống với nhau cả đời đó là vì chúng không có tiền để thuê luật sư.

Mọi chuyện cũng tương tự với loài người. Ngay cả khi bạn rất yêu một người, bạn cũng sẽ phải nhận ra rằng người đó có những sở thích rất khó chịu, như việc để cái cắt móng chân ở khắp nơi trong nhà và coi đó là một phần của nghệ thuật sắp đặt; hay việc không chịu vứt vỏ của gói khoai tây chiên đi sau khi đã chén sạch sành sanh chỉ trừ ba hột muối khô chui tít trong góc; hoặc là việc bí mật cưới một người khác; hoặc suốt ngày ngồi hát bài “Chú Ngựa Không Tên”; hoặc là trả lời bất kì câu nói nào của bạn – kể cả khi câu nói đó là một thực tế ví dụ như Montpelier là thủ phủ của Vermont – bằng câu nói “Ồ, đó chỉ là quan điểm CỦA ANH”.

Không cần biết bạn yêu người bạn đời của mình đến mức nào, thì mối quan hệ trong trắng và đẹp như mơ của bạn cũng sẽ bị phá hỏng bởi những cơn giận dữ không đáng, những thứ mà nếu bị bỏ qua, sẽ dần dần mưng lên thành một cơn thịnh nộ nghiêm trọng và có thể bùng phát, bắn ra tung toé khắp nơi những thứ ghê gớm mà tôi không muốn tiếp tục nói ra trong bài viết này. Nhưng đó chính là lí do mà các bạn, những cặp đã kết hôn phải học cách chế ngự cơn giận của mình.

Nói đến ví dụ điển hình cho việc chế ngự cơn giận của các cặp vợ chồng, tôi muốn kể cho các bạn một sự kiện đã diễn ra cách đây vài năm, trong đó có sự góp mặt của em trai tôi, Sam, và vợ của chú ấy, Pat, khi cả gia đình đang trên chuyến đi nghỉ dài bằng ô tô. Sau nhiều giờ ở trên đường, họ tới được Charleston, South Carolina, nơi mà họ muốn đến thăm một người bạn cũ của gia đình. Pat là người lái xe, còn Sam thì chỉ đường, và họ tranh luận về con đường mà Sam đang chỉ. (Nếu bạn không thể hiểu tại sao một vấn đề rất nhỏ như thế cũng có thể làm cho một cặp vợ chồng cãi nhau, thì bạn sẽ mãi mãi không bao giờ lập gia đình được).

Vì thế, Pat quyết định, thôi được, nếu Sam nhớ đường tốt như thế, thì tốt hơn hết ANH TA nên lái cái xe ngu ngốc này. Cô ấy đi ra ngoài, sập cửa trước, mở cửa sau và vào đó ngồi cùng cậu con trai hai tuổi của hai người, Daniel. Nhưng sau đó, Pat lại nghĩ, tại sao mình lại phải ngồi ghế sau như một đứa trẻ con? Vì thế, cô ấy lại sập cửa sau. Nhưng trước khi Pat kịp mở cửa trước, Sam, lúc đó nghĩ rằng Pat đã ở trong xe, lái xe đi. Pat bị bỏ mặc đứng giữa đường, không có một xu, mặc một cái áo phông và một cái váy ngắn và tự dưng trở thành một đối tượng hư hỏng

“Ê, cô em xinh đẹp!” một giọng đàn ông cất lên.

Trong khi đó, ở trong xe, Sam đang lái xe với sự tập trung mãnh liệt, cao độ, chú ý tới từng biển báo, rẽ phải, rẽ trái với ý nghĩ rằng phải cho Pat thấy anh nhớ đường chính xác như thế nào. Cho tới khi anh lái xe đi được một đoạn khá xa, và nhận ra nãy giờ chẳng thấy Pat nói gì.

“Pat?” anh ta hỏi.

Im lặng.

“Daniel,” Sam nói, với giọng cố bình tĩnh nhất có thể, “có mẹ ở đó không con?”

“Không”, Daniel nói.

“OK, Daniel” Sam nói, trong khi lập tức quay xe 180 độ “Hãy bình tĩnh” Sam trở nên hoảng loạn.

Trong khi đó, quay lại với đối tượng hư hỏng của chúng ta, Pat, đang cố bước nhanh khỏi những ánh mắt hau háu của hội đàn ông trên đường, tìm thấy một bến xe bus và một bốt điện thoại, cô gọi 911 và kể về tình huống của mình.

“Cô TUYỆT ĐỐI KHÔNG được bước ra ngoài” Người trực 911 nói.

Trong khi đó, Sam, lúc này đang phóng như điên trên đường, đồng thời nhắc Daniel phải bình tĩnh đã tìm lại được chỗ mà anh ta bỏ Pat lại. Sam nhìn thấy một viên cảnh sát, chạy tới và kể lại thật nhanh những gì đã xảy ra.

Viên cảnh sát nói “Anh bỏ vợ anh ở CHỖ NÀY?”. Không thêm một lời nào, viên cảnh sát chạy đến chiếc xe tuần tra, quay đầu và rồ máy chạy thẳng. Sam sau này chưa lần nào gặp lại anh ta.

Trong khi đó, tại bến xe bus, một viên cảnh sát khác, được 911 gửi đến, tìm thấy Pat và nghe cô phân trần.

“Chồng tôi và tôi xảy ra bất đồng ý kiến,” cô nói, “và…”

“Ồ…”, viên cảnh sát nói. “Một vụ bạo hành gia đình.”

“Không,” Pat nói. “Nó KHÔNG PHẢI là bạo hành gia đình. Chồng tôi chỉ…”

Một cảnh sát khác lại đến.

“Hey,” viên cảnh sát thứ nhất nói. “Tôi có một vụ bạo hành ở đây.”

“Nó KHÔNG PHẢI là bạo hành”, Pat nói.

Pat được đưa đến sở cảnh sát, ở đó viên cảnh sát gọi điện đến nhà người bạn cũ – người duy nhất mà Pat biết trong thành phố – và giải thích câu chuyện.

“Chúng tôi gặp một vụ bạo hành và Pat Barry đang ở đây,” viên cảnh sát nói.

“NÓ KHÔNG PHẢI LÀ MỘT VỤ BẠO HÀNH,” Pat nói chen vào ở phía ngoài.

Thật may là Sam cũng gọi điện cho người bạn, và sau đó anh và vợ đã được đoàn tụ ở sở cảnh sát, nơi mà Pat đã may mắn không bị ghép vào hình phạt cao nhất. Mọi thứ lại trở nên yên ổn ngoại trừ việc cho tới tận hôm nay Daniel vẫn luôn lo lắng mỗi khi mẹ cậu bé bước ra khỏi ô tô.

Dù sao tôi cũng hi vọng bài học kinh nghiệm của Sam và Pat đã cho các bạn, những cặp vợ chồng, thấy được tầm quan trọng của việc chế ngự cơn thịnh nộ và cách sử dụng những biện pháp tâm lí để xử lí những xung đột trong cuộc hôn nhân của các bạn. Ví dụ như, cho những chuyến du lịch dài, tốt hơn là chúng ta nên ngồi trong cốp xe.


3 Comments »

  1. slump
    1
    Fri 04/May/2007 @ 8:54 PM
  2. ELEP
    2

    hey slump, tớ copy entry này về blog của tớ nhé!

    Thu 21/Jun/2007 @ 10:16 AM
  3. slump
    3

    Ừ, vô tư đi 😉 Tớ dịch cũng đâu có hay 😀

    Thu 21/Jun/2007 @ 10:19 AM

Leave a comment

 

RSS Comments RSS

59 queries. 0.054 seconds. Powered by WordPress